Thơ : Nguyễn Du
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 2 juillet 2006
Chữ Tài, chữ Mệnh, khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
*
Sắm sanh nếp tử xe châu,
Bụi hồng một nấm mặc dầu cỏ hoa,
Trải bao thỏ lặn ác tà,
Ấy mồ vô chủ ai mà viếng thăm,
Lòng đâu sẵn mối thương tâm,
Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa.
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung,
Phũ phàng chi bấy Hoá công,
Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha,
Sống làm vợ khắp người ta,
Hại thay thác xuống làm ma không chồng,
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai ?
Đã không kẻ đoái người hoài,
Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương,
Gọi là gặp gỡ giữa đường,
Hoạ là người dưới suối vàng biết cho,
Sụp ngồi đặt cỏ trước mồ bước ra,
Một vùng cỏ áy bóng tà, Gió hiu hiu thổi một và bông lau,
*
Rút trâm sẵn giắt mái đầu,
Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần,
Lại càng mê mẩn tâm thần,
Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra,
Lại càng ủ dột nét hoa,
Sầu tuôn đứt nối châu sa vắn dài,
Vân rằng chị cũng nực cười,
Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa,
Rằng hồng nhan tự nghìn xưa,
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu,
Nổi niềm tưởng đến mà đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào ?
Quan rằng chị nói hay sao,
Một điều là một vận vào khó nghe,
Ở đây âm khí nặng nề,
Bóng chiều đã ngã dặm về còn xa,
Kiều rằng : Những đấng tài hoa,
Thác là thể phách còn là tinh anh,
Dễ hay tình lại gặp tình,
Chờ xem mắt thấy hiển linh bây giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét