Cảm thu, tiễn thu
Tản Đà
Từ vào thu đến nay:
Gió thu hiu hắt, Sương thu lạnh Trăng thu bạnh Khói thu xây thành. Lá thu rơi tụng đầu ghềnh Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly. | |
Nhạn về én lại bay đi,
Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm. Lá sen tàn tạ trong đầm, Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa. Sắc đậu nhuộm ố quanh hà Cỏ vàng cây đỏ bóng tà tà dương. Nào người cố lí tha phương, Cảm thu ai có tư lường hỡi ai? | |
Nào những ai:
Bảy thước thân nam tử, Bốn bể chí tang bồng Đường mây chưa bổng cánh hồng, Tiêu ma tuế nguyệt, ngại ngùng tu mi. | |
Nào những ai:
Sinh trưởng nơi khuê các, Khuya sớm phận nữ nhi, Song the ngày tháng thoi đi, Vương tơ ngắm nhện nhỡ thì thương hoa. | |
Nào những ai:
Tha phương khách thổ Hải giác thiên nha, Ruột tằm héo, tóc sương pha, Góc phần trạnh tưởng quê nhà đòi cơn. | |
Nào những ai
Cù lao báo đức Sinh dưỡng đền ơn Kinh sương nghĩ nỗi mền đơn, Giàu sang bất nghĩa mà hơn nghèo hèn! | |
Nào những ai:
Tóc xanh mây cuốn Má đỏ hoa ghen Làng chơi duyên đã hết duyên Khúc sông trăng dãi con thuyền chơi vơi! | |
Nào những ai:
Dọc ngang trời rộng, Vùng vẫy bể khơi Đội trời đạp đất ở đời Sa cơ thất thế quê người chiếc thân. | |
Nào những ai
Kê vàng tỉnh mộng Tóc bạc thương thân Vèo trông lá rụng đầy sân, Công danh phù thế có ngần ấy thôi. | |
Thôi nghĩ cho:
Thu tự trời, Cảm tự người. Người đời ai cảm ta không biết! Ta cảm thay ai viết mấy lời. Thôi thời: Cùng thu tạm biệt Thu hãy tạm lui, Chỉ để khách đa tình đa cảm, Một mình thay cảm những ai ai! | |
|
|
|
|
|
|
Xuân kia sáu bảy mươi lần
Của giời tham được độ ngần ấy thôi Chơi hoang mất nửa đi rồi Ngẩn ngơ ngồi nghĩ thân đời mà lo Trông gương luống đã thẹn thò Một mai tóc bạc vai gù mới dơ Thương thay! Xuân chẳng đợi chờ Tiếc thay xưa những hững hờ với xuân Trăm nghìn gửi lạy đông quân Hãy khoan khoan tới hãy dần dần lui Lượng xuân xin chớ hẹp hòi [3]Trích trong quyển Khối tình con, bản phụ.
|
|
|
|
Ta ngồi ta nói, Bóng ngồi bóng nghe
Cõi đời từ cất tiếng ve Ðã bên ngọn lửa lập loè có nhau Tương tri từ ấy về sau Ðôi ta một bước cùng nhau chẳng dời Bóng nghe bóng cũng gật đầu Người đâu cũng giống đa tình Ngỡ là ai lại là mình với ta Mình với ta tuy hai mà một Ta với mình sao một mà hai? |
Lại say
Say sưa nghĩ cũng hư đời, Hư thì hư vậy, say thì cứ say. Ðất say đất cũng lăn quay, Trời say mặt cũng đỏ gay, ai cười? Say chẳng biết phen này là mấy, Nhìn non xanh chẳng thấy lại là say Quái! Say sao? Say mãi thế nầy? Say suốt cả đêm ngày như bất tỉnh, Thê ngôn túy tửu chân vô ích. Ngã dục tiêu sầu thả tự do. Việc trần ai, ai tỉnh, ai lo, Say lúy túy nhỏ to đều bất kể. Trời đấy nhỉ! Cái say là sướng thế! Vợ khuyên chồng, ai dễ đã chừa ngay, Muốn say lại cứ mà say. |
|
ĐỜI ĐÁNG CHÁN
Người đời thử ngẫm mà hay Trăm năm là ngắn một ngày dài ghê! Còn ai ai tỉnh, ai mê, Những ai thiên cổ đi về những đâu? Đời đáng chán hay không đáng chán? Cất chén quỳnh riêng hỏi bạn tri âm. Giá khuynh thành nhất tiếu thiên kim (1) Mắt xanh trắng đổi nhầm bao khách tục. Giang hà nhật dạ nhân giai trọc Thiên địa lô trung thực hữu tình. (2) Đón đưa ai gió lá chim cành, Ấy nhân thế phù sinh là thế thế. Khách phù thế chưa dứt câu phù thế Người phong lưu càng đượm vẻ phong lưu. Bức khăn hồng nâng đỡ hạt châu Chuyện kim cổ một vài câu phải trái. Châu Nam Hải, thuyền chìm sông Thúy ái (3) Sóng Tiền Đường, cỏ áy bến Ô giang. (4) Ngẫm nghìn xưa: ai tài hoa, ai tất liệt, ai đài trang, Cùng một giấc mơ màng trong vũ trụ. Đời đáng chán biết thôi là đủ Sự chán đời xin nhủ lại tri âm. Nên chăng nghĩ lại kẻo lầm. 1922 | |
Thề Non Nước
Nước non nặng một lời thề
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhớ lời nguyện nước thề non
Nước đi ra biển non còn ngóng trông
Non cao những ngóng cùng trông
Suối khô dòng lệ còn trông tháng ngày
Xương mai một nắm hao gầy
Tóc mây một mái hãy còn tuyết sương
Trời tây nổi bóng tà dương
Càng phơi vẻ ngọc nét càng phôi pha
Non cao tuổi vẫn chưa già
Non thời nhớ nước, nước mà quên non
Dù như sông cạn đá mòn
Còn non, còn nước, hãy còn thề xưa
Non xanh đã biết hay chưa
Nước đi ra bể lại mưa về nguồn
Nước non hội ngộ còn luôn
Bảo cho non chớ có buồn làm chi
Nước kia dù hãy còn đi
Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui
Nghìn năm giao ước kết đôi
Non non nước nước không nguôi lời thề.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét