Thơ : Nguyễn Du
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 8 mai 2006
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi,
Cỏ non xanh rợn chân Trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Lễ là Tảo mộ hội là Đạp Thanh,
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân,
Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước áo quần như nêm,
Ngổn ngang gò đống kéo lên,
Thoi vàng vó rắc tro tiền giấy bay,
Tà tà bóng ngã về tây,
Chị em thơ thẩn dan tay ra về,
Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh,
Nao nao dòng nước uốn quanh,
Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang,
Sè sè nấm đất bên đường,
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh,
Rằng sao trong tiết Thanh Minh,
Mà đây hương khói vắng tanh thế mà.
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi,
Cỏ non xanh rợn chân Trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa,
Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi,
Nổi danh tài sắc một thì,
Xôn xao ngoài cửa hiếm vì yến anh,
Kiếp hồng nhan có mong manh,
Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương,
Có người khách ở viễn phương,
Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi,
Thuyền tình vừa ghé tới nơi,
Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ,
Buồng không lặng ngắt như tờ,
Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh,
Khóc than khôn xiết sự tình,
Khéo vô duyên bấy là mình với ta,
Đã không duyên trước chăng mà,
Thì chi chút đình gọi là duyên sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét